Tối nay, tôi về nhà rất trễ. Sau khi đóng cửa cửa hàng, tôi đi bộ về nhà, đêm nay có lẽ là một trong những đêm trễ nhất của tôi. Tôi đã quên mất giờ về nhà, chỉ biết đi và lại đi, bước chân tôi trên những đám mây đen, không biết đâu là đường về nhà.
Tôi đã đi quanh quẩn trong thành phố, nhìn những ngôi nhà, những con phố, những người đi lại, nhưng không có ai để tôi giao báo. Tôi cảm thấy mình như một người lạc lõng, không biết đâu là đường về nhà, không biết mình đang ở đâu.
Tôi nhìn thấy những ngôi nhà với những cửa sổ sáng, những tiếng nói vang vang, nhưng tôi không thể nào vào được. Tôi chỉ có thể đi quanh quẩn, nhìn những người vui vẻ đi lại, cảm thấy mình rất cô đơn.
Tôi đã đi đến bờ sông, nhìn những con thuyền chèo trên mặt nước, nhìn những ngọn đèn báo hiệu, nhưng tôi không thể nào cảm thấy an ủi. Tôi chỉ có thể cảm thấy trễ, rất trễ, trễ đến không thể tin.
Tôi nhìn thấy những ngọn đèn báo hiệu bật lên, bật tắt, bật tắt, như những bước tiếng giờ trễ, trễ đến không thể tin. Tôi cảm thấy mình như một người mất lạc, không biết đâu là đường về nhà, không biết mình đang ở đâu.
Tôi nhìn thấy những ngọn đèn báo hiệu tắt rọi, tắt rọi, tắt rọi, như những tiếng cười trễ, trễ đến không thể tin. Tôi cảm thấy mình như một người đơn độc, không có ai để tôi giao báo. Tôi chỉ có thể cảm thấy trễ, rất trễ, trễ đến không thể tin.
Tối nay, tôi về nhà rất trễ, nhưng tôi không thể nào ngừng lại. Tôi phải tiếp tục đi, tiếp tục nhìn, tiếp tục cảm thấy trễ. Tôi biết rằng tối nay sẽ là một trong những tối trễ nhất của tôi.
Tôi đã đi quanh quẩn trong thành phố, nhìn những ngôi nhà, những con phố, những người đi lại. Tôi đã nhìn thấy những ngọn đèn báo hiệu bật lên, bật tắt, bật tắt. Tôi đã nhìn thấy những ngọn đèn báo hiệu tắt rọi, tắt rọi, tắt rối. Nhưng tôi vẫn không thể nào cảm thấy an ủi. Tôi vẫn chỉ có thể cảm thấy trễ, rất trễ, trễ đến không thể tin.
Tối nay, tôi về nhà rất trễ. Tôi đã quên mất giờ về nhà. Tôi chỉ biết đi và lại đi. Tôi đã đi quanh quẩn trong thành phố. Tôi đã nhìn thấy những ngọn đèn báo hiệu. Tôi đã nhìn thấy những tiếng nói vang vang. Nhưng tôi vẫn không thể nào cảm thấy an ủi. Tôi vẫn chỉ có thể cảm thấy trễ, rất trễ, trễ đến không thể tin.
Tối nay, tôi về nhà rất trễ. Tôi cảm thấy mình như một người lạc lõng. Tôi không biết đâu là đường về nhà. Tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi chỉ có thể tiếp tục đi, tiếp tục nhìn, tiếp tục cảm thấy trễ. Tối nay sẽ là một trong những tối trễ nhất của tôi.
Tối nay, tôi về nhà rất trễ. Tôi đã quên mất giờ về nhà. Tôi chỉ biết đi và lại đi. Tôi đã đi quanh quẩn trong thành phố. Tôi đã nhìn thấy những ngọn đèn báo hiệu. Tôi đã nhìn thấy những tiếng nói vang vang. Nhưng tôi vẫn không thể nào cảm thấy an ủi. Tôi vẫn chỉ có thể cảm thấy trễ, rất trễ, trễ đến không thể tin.
Tối nay, tôi về nhà rất trễ. Tôi cảm thấy mình như một người mất lạc. Tôi không biết đâu là đường về nhà. Tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi chỉ có thể tiếp tục đi,