Trong cuộc đời, có những ngày mà chúng ta cảm thấy rất bình thường, và có những ngày mà chúng ta cảm thấy rất đặc biệt. Một trong những ngày đặc biệt mà tôi nhớ deo là những Thứ Tư trong tuần.
Tại sao Thứ Tư lại có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi? Vì hằng Thứ Tư, tôi đều có một thói quen, đó là đi bộ. Không cần đến bất kỳ lý do nào, tôi chỉ đơn giản thích đi bộ. Mỗi Thứ Tư, tôi sẽ đi bộ từ phía Nam đến phía Bắc, trên những con đường cổ, trên những con đường mới.
Đi bộ là một cách để thư giãn, để tự省的, cho tôi cảm giác tự do và an tĩnh. Tôi thích cảm giác chân tôi chạm vào những cây cối, chạm vào những cánh cây, cảm nhận sự sống trong đất nước này.
Mỗi Thứ Tư, tôi sẽ đi bộ từ một nơi đến một nơi khác, nhưng hướng chân tôi luôn hướng về phía Bắc. Bắc là nơi tôi sinh ra, nơi tôi lớn lên, nơi có tất cả những gì tôi yêu quý. Bắc là nơi tôi bắt đầu, và cũng là nơi tôi sẽ kết thúc cuộc đời.
Bắc là nơi có bãi biển, bãi biển mà tôi chơi trốn trong tuổi thơ. Bắc là nơi có những con đường cổ, những ngôi nhà cổ, những bức tường cổ, tất cả đều mang lại những kỷ niệm về quá khứ.
Bắc là nơi có nhà thờ, nhà thờ mà tôi đi cầu nguyện khiếp sợ trong tuổi teen. Bắc là nơi có trường học, trường học mà tôi học tập, nơi tôi gặp gỡ bạn bè, nơi tôi trải qua những năm học thú vị.
Bắc là nơi có những con đường mới, những tòa nhà mới, những công trình mới, tất cả đều là biểu tượng của sự phát triển của đất nước. Bắc là nơi có tương lai, là nơi chúng ta sẽ đặt trọn truất những thành tựu của chúng ta.
Chỉ cần đặt chân ta lên con đường, tôi cảm thấy như thể đang trở về phía Bắc, trở về nguồn gốc của mình. Mỗi bước chân tôi đạp, tôi cảm thấy như thể đang gần gũi với những gì tôi yêu quý.
Đi bộ cũng giúp tôi hiểu rõ hơn về bản thân mình. Tôi hiểu rõ hơn về ước muốn, về sợ hãi, về niềm vui và đau khổ. Tôi hiểu rõ hơn về sự sống và cái chết.
Đi bộ giúp tôi cảm thấy tự do và an tĩnh. Tôi cảm thấy như thể đang được dẫn dắt bởi một thế lực mạnh mẽ, một thế lực nào đó đang kéo tôi đi về phía Bắc, về nguồn gốc của riêng tôi.
Chỉ cần đặt chân ta lên con đường, tôi biết rằng hướng chân tôi sẽ luôn hướng về phía Bắc. Bắc là nơi tôi sinh ra, nơi tôi lớn lên, nơi có tất cả những gì tôi yêu quý. Bắc là nơi tôi bắt đầu, và cũng là nơi tôi sẽ kết thúc cuộc đời.
Chỉ cần đặt chân ta lên con đường, tôi sẽ đi bộ đến phía Bắc, đến nguồn gốc của riêng mình. Tôi sẽ đi bộ đến nơi yêu quý nhất của tôi, đến nơi tôi sinh ra và lớn lên.
Tôi sẽ đi bộ đến phía Bắc, và khi đến đó, tôi sẽ cảm thấy như thể đã trở về nhà. Tôi sẽ cảm thấy an tĩnh và tự do, vì hướng chân tôi luôn hướng về phía Bắc.
Mỗi Thứ Tư, tôi sẽ tiếp tục đi bộ, hướng chân tôi luôn hướng về phía Bắc. Bắc là nơi tôi yêu quý nhất, nơi tôi sẽ luôn luôn trở về.